Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014
Người đàn bà không có tình mẫu tử
Đau lòng con trẻ“Đêm nằm ru con ngủ , ngày xửa ngày xưa tôi hay hát: “Con cò bay lả bay la/ Bay từ Yên Bái bay về Hưng Yên. Nhưng bây giờ mà hát thế , con tôi sửa lại ngay là: Bay từ Hà Nội bay về Hưng Yên. Yên Bái là quê của Thuận , còn Hưng Yên là quê của tôi” – Nguyễn Chí Tuấn đã mở đầu câu chuyện với chúng tôi như thế. Đôi mắt người con trai này thâm quầng dễ thường là do nhiều đêm mất ngủ. Không phải đến khi Nguyễn Thị Thuận ( sn 1975 tại Yên Bái ) bị bắt thì Tuấn mới là người ru con ngủ hằng đêm , mà kể cả Ngày trước , khi cuộc sống hôn nhân của họ Vẫn suôn sẻ thì người chăm chút , lo lắng cho cậu nam tử không phải là Thuận mà Ấy là Tuấn. Những đêm bé Hoàng ốm sốt , Thuận vẫn nằm Ngủ say lành , mặc kệ chồng bế con và loay hoay với thuốc men , khiến anh Tuấn có lần phải cáu. “Hồi bé Hoàng còn nhỏ , đêm hôm cháu khóc đòi bú , bảo thì Thuận mới dậy Loại có vú , còn không là cứ ngủ hoặc bắt tôi pha sữa cho con”. Thế nên hàng xóm nhà anh Tuấn không lạ khi thấy bé Hoàng lúc nào cũng quấn lấy bố. Với Nhà ở nhà chồng , Thuận cũng không phải là người con dâu thảo hiền , ỷ thế gia đình giàu có , Thuận thường có lối ăn nói cụt lủn , chủng chẳng với Nhà ở nhà chồng. Sau khi vụ án xảy ra , anh Tuấn cho bé Hoàng về ở cùng ông bà nội vì sợ bà không thể chịu nổi cú sốc này mà ra đời ốm nặng. Và bắt đầu từ thời điểm 1 – 6 – 2008 đến bây giờ , người đàn bà độc ác này chưa một lần thăm hỏi con , không gặp cũng không gọi điện. Bị bắt ngày 31 – 12 – 2008 cho đến khi bị đưa ra phán xử sơ thẩm vào tháng 8 – 2010 , tức thị sau hơn 2 năm không gặp con , những người dự phiên tòa cảm thấy thật tàn nhẫn và thương bé Hoàng hơn bao giờ hết vì bé cùng bố , bà nội ngồi bên dưới nhưng chưa một lần Thuận đưa mắt về phía con. Thị lâng láo , nhâng lâng láo nháo thách thức Nhà ở nhà chồng ( cũng là Nhà ở người bị hại ) và thách thức cả hội đồng phán xử bằng những lời đáp lại cụt lủn , vô lễ khiến hội đồng phán xử luôn phải nhắc và khiến dư luận khôn cùng căm phẫn.“Khi bé Hoàng về ở với bà nội , cháu nói với tôi: Con không ở với mẹ Thuận đâu , mẹ Thuận ác lắm , mẹ Thuận Trọn ngày đánh con”- đôi mắt Tuấn đục ngầu chớ chi anh có thể khóc được thì tôi tin những giọt nước mắt sẽ làm anh nhẹ lòng hơn dồi dào. “Anh đã bao giờ góp ý , khuyên vợ nên dành phú cho hình thể cho con nhiều hơn chưa” – tôi hỏi Tuấn. “Có chứ , tôi góp ý nhiều , tôi bảo với cô ta , con trẻ rất nhạy cảm , nó cần được yêu thương , cần phú cho hình thể của người mẹ , nhưng cô ta vẫn hờ hững như cũ. Những người nữ giới hàng xóm nhà tôi lúc nào cũng bế con hôn hít , nựng nịu , nhưng nói thật là tôi chưa từng chứng kiến cô ta làm thế với con đẻ của mình”. “Nói chị hiềm nghi chứ từ bé đến giờ chỉ có mỗi tôi ru con ngủ chứ cô ta chưa bao giờ. Tôi hay lồng vào lời ru những câu chuyện , những lời bảo ban , bé Hoàng nghe và hiểu hết. Bé Hoàng bây giờ 7 tuổi rồi nhưng đêm nào cũng vẫn thích được nghe bố ru ngủ. Chính cháu bảo với tôi rằng , từ bây giờ bố đừng hát là: “Bay từ Yên Bái bay về Hưng Yên nữa”. Con trẻ thì không biết nói dối và chúng sống đúng với cảm xúc thật của mình. Có lần anh Tuấn đưa con đi học , có người hàng xóm nhìn cảnh gà trống nuôi con của anh , thương quá , hỏi bé Hoàng: “Con có nhớ mẹ không?” , không ngờ bé Hoàng tụt khỏi xe , chạy biến vào nhà , vừa khóc vừa nói với bố: “Cái bà kia hỏi vớ vẩn. Con không thích nghe đâu”. Có bài báo viết về vụ án mà mẹ nó gây ra , anh Tuấn Bạc tình để cháu đọc được , bé Hoàng dùng hai ngón tay đặt chéo vào bức ảnh của Thuận cùng hai đồng phạm và nói: “Con ghét những người này”. Lần khác , Hoàng vào mạng , lại thấy người ta đăng ảnh người mẹ Không có lòng thương người , cháu gọi bố vào , dùng ngón tay chỉ vào màn hình và quay đi.Nhói lòng người lớnNhững ngày gần phiên xử là những ngày thật khó khăn đối với anh Tuấn. Anh ngơ ngẩn kể lại: “Thằng Bùi Tiến Hà ( một đối tượng trong vụ án được thị Thuận nhờ đốt nhà ) có gọi cho tôi vào lúc 3 giờ sáng ngày 25 – 1 – 2008 , nói rằng: “Tuấn ơi , nhà anh Hưng ( anh trai anh Tuấn ) cháy rồi. Có tiếng con trẻ khóc ở trong.”. Tôi đang ở Đào Tấn , ( thời gian này tôi đã sống ly thân với Thuận ) liền tức khắc nhảy xe taxi về. Đêm ấy trời mưa rét căm căm. Khi xe taxi gần đến nơi thì tôi nghe thấy tiếng hú còi của xe chữa cháy. Tôi chỉ kịp ném tờ 100 nghìn cho anh lái xe là chạy thục mạng. Người dân khi ấy đã tập kết đông lắm rồi. Tôi mở cửa cho các anh Cảnh sát cứu hỏa vào nhà vì tôi có thìa khóa riêng. Thằng em út nhà tôi chạy bổ vào bế được chị Hà ( vợ anh Hưng ) ra , còn cháu Thảo Hiền , con vợ chồng anh Hưng thì được một anh Cảnh sát bế ra. Cháu Thảo Hiền bảo với em trai tôi: “Bố cháu chết rồi. Cháu nhìn thấy chân bố cháu ở cầu thang…”. Tôi gào lên như tưởng vỡ cổ. Công chúng đưa mẹ con chị Hà đi cấp cứu , 6 ngày sau thì hai mẹ con đều mất. Bé Hiền mất buổi sáng , chị Hà mất buổi chiều. Đau quá chị ạ!”. “Không hiểu sao , sau ngày vụ án xảy ra , những giấc mơ liên hệ tới cái chết của ba con người vô tội cứ ám ảnh các thành viên trong Nhà ở tôi , có người mơ thấy cô ta quỳ lê la van tha tôi , có người mơ thấy Thuận cười ha hả trước đám cháy…”- anh Tuấn kể tiếp.Có lẽ Tuấn không còn nước mắt để khóc nữa. Đôi mắt anh đục ngầu khô khốc. Tội ác mà thị Thuận gây ra là quá lớn , không gì có thể báo đáp nổi , nguyên nhân khôn cùng đơn giản là thị mâu thuẫn với chồng bởi lý do phú cho hình thể , khi anh Hưng ngỏ lời khuyên giải , thị tuy rằng anh Hưng bênh em nên nhờ người đốt nhà cho bõ tức. Điều đáng nói chính vợ chồng anh Hưng là những người vun đắp cho cuộc hôn nhân giữa Thuận và anh Tuấn. Tuấn và Thuận gặp nhau trong buổi sinh nhật chị Hà và do được anh trai , tẩu tẩu vun vén nên đã quyết định lấy “cô giáo Thuận” làm vợ. Không những thế , Nguyễn Thị Thuận và chị Hà từng là những người bạn thời chăn trâu cắt cỏ , ở quê Yên Bái , nhà họ lại sát vách nhau , lớn lên cùng học Đại học Sư phạm và thụ tang thành thầy giáo. Thói ích kỷ đã khiến Thuận trở thành ả phù thủy độc ác. Thị đã cất giấu hành vi tàn độc của mình được gần một năm , cho đến khi cơ quan điều tra lần tìm được manh mối về một kẻ tên Tiệp – một người quen của Bùi Tiến Hà ( cùng quê Yên Bái ) – người đã lưu lại nhà thị chỉ nửa tháng rồi biến mất.Sự dã man của Nguyễn Thị Thuận biểu hiện ngay ở hôm đưa đám anh Hưng. Ngồi trên Xe chở áo quan , trước những giọt nước mắt đau thương của người thân , thị đã cười nói hô hố khi nghe telephone cho người thân ở Yên Bái. Khi ấy , chưa ai nghi ngờ thị là thủ phạm , nhưng họ cảm thấy ở Thuận có điều gì đó thật lạ. Còn chúng tôi thì lại nghĩ khác , có thể đó là cách cất giấu tâm lý tội phạm , thị phải cố tỏ ra thản nhiên , phải cố cười để lấn át đi nỗi sợ hãi đang ngự trị. Nó cũng giống như lúc thị vào thăm chị Hà đang cấp cứu trong viện , sau khi đưa đám anh Hưng về. Ả phù thủy này chỉ lướt qua giường bệnh chưa đầy một phút rồi chuồn mất , thì sợ phải đối mặt với anh mắt trừng trừng của chị Hà , nhìn thị như muốn hỏi: “Tại sao Nhà ở tôi lại phải chịu cái chết đau đớn như thế này?” Thị cũng không dám vào thăm cháu Thảo Hiền , bởi không đủ anh dũng để đối mặt với gương mặt cô bé vô tội đang thiêm thiếp trên giường bệnh.Nhưng dù cho cố gắng chối tội thế nào thì lần chót Thuận cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Tuy nhiên , mức án mà chị ta nhận ở phiên tòa sơ thẩm là quá nhẹ , Nhà ở bị hại ( trong đó có người chồng của Thuận ) không chấp thuận bản án này. Việc thị gây ra cái chết cho 3 con người khiến dư luận khôn cùng công phẫn , công phẫn gia chi dĩ khi chứng kiến thị mặc nhiên trước nỗi đau của Nhà ở bị hại bằng thái độ ngông nghênh , điệu cười nhếch môi trước Xét xử của tòa. Và nữa , điều khiến người ta thấy đáng sợ nhất ở thị là sự hờ hững , vô cảm với cậu nam tử bé bỏng trong phiên phán xử. Không một giọt nước mắt , không một lời thăm hỏi , không một ánh mắt kiếm đứa nam tử dứt ruột đẻ ra. Thế nên người ta có quyền nghĩ , với tình mẫu tử thị còn không thiết tha thì với những người không máu mủ như anh Hưng , chị Hà thị mần răng có thể dành phú cho hình thể cho họ.Dù khó khăn nhưng anh Nguyễn Chí Tuấn vẫn phải nói với chúng tôi về những suy nghĩ của anh về Thuận.Thuận vẫn là mẹ của nam tử anh , là vợ của anh nhưng tội ác thị gây ra là quá lớn , mẹ anh , Nhà ở anh không thể nào tha thứ được , anh cũng như công chúng trong Nhà ở muốn pháp luật xử Nguyễn Thị Thuận với mức án cao nhất. Tôi biết , khi Tuấn buộc phải thốt ra những lời này là anh cũng đau lắm , nhưng dễ thường chỉ như thế mới thế hiện được sự nghiêm minh của pháp luật và thỏa mãn sự bức xúc của dư luận. Phiên tòa phúc thẩm diễn ra trong căng thẳng và nhiều bàn cãi. Tòa tuyên y án sơ thẩm , bị cáo Thuận bị tù chung thân , Hà 20 năm và Tiệp 18 năm. Nhưng bản án chưa kịp tuyên xong , phòng xử án vỡ òa vì sự bức xúc của người thân bị hại. TAGS: co giao thieu chet 3 nguoi , co giao thieu chet 3 nguoi , co giao thuan , thieu chet 3 nguoi , thieu chet gia dinh 24H.COM.VN ( Theo Cảnh sát toàn cầu ) .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét